Wednesday, October 3, 2012

Lương bổng - biết thế nào là vừa?

Người Việt ta đi xin việc ít khi hỏi lương vì ngại, chả lẽ chưa làm gì đã đòi hỏi, nghe kỳ kỳ thế nào, dù trong bụng rất muốn biết.

Lương bổng - yếu tố quan trọng nhất

Người viết bài này từng tham dự khá nhiều lần tuyển nhân viên cho một tổ chức quốc tế và luôn phải chuẩn bị một câu hỏi "Quí ông/bà mong muốn lương là bao nhiêu?". Hoặc có khi ứng viên hỏi thẳng về lương mà không vòng vo.
Theo bạn, mấy tỷ người trên hành tinh đi xin việc nghĩ gì trước? Câu trả lời là lương, lương và lương, là bao nhiêu tiền đút vào túi hàng tháng.
Một thống kê bên Mỹ nói rằng, có tới 90% người đi xin việc thừa nhận, lương là yếu tố quan trọng nhất, liệu có nhận việc đó hay không, rồi mới đến cơ hội thăng tiến, gần nhà hay môi trường làm việc. Thống kê còn cho biết thêm, hơn 50% kêu ca lương trả quá thấp hơn khả năng.
Như vậy lương bổng là câu chuyện từ ngàn đời nay, chuyện chung của các châu lục, chẳng phải chuyện riêng của công chức Việt Nam, bài toán nan giải của mọi chế độ. Đất nước no ấm hay không, hạnh phúc hay không là do đồng lương quyết định tất cả.
Trong cuộc chạy đua vào Nhà Trắng, Barack Obama và Mitt Romney luôn nói về công ăn việc làm. Đó là đồng tiền bát gạo của hàng trăm triệu gia đình Mỹ. Không có lương thì chẳng ai cần... tổng thống làm gì.

Lương thế nào là vừa?

Thời chiến tranh, lương cả tháng chỉ đủ ăn trong một tuần, nhưng ít nghe về nạn tham nhũng như bây giờ. Bởi cả nước muốn thắng Mỹ và có mục đích duy nhất "thắng giặc ta sẽ xây bằng năm bằng mười", ít người nghĩ đến đồng lương và so sánh hơn thiệt. Rất đơn giản ai cũng thấy vừa lòng vì mình đã làm việc và đóng góp cho đất nước.
Nhưng thời bình mục tiêu đã khác. Gia đình, con cái, nhà cửa, đất cát đều là mục đích tối thượng của người làm công ăn lương. Mục đích chung mờ nhạt, mục đích riêng rõ hơn, từ quan to đến dân thường.
Hơn nữa, đạo đức thời chiến khác với đạo đức thời bình.  Lấy thước đo đạo đức của hai thời ra kêu gọi lương thấp để làm việc nhiều như ngày xưa là không ổn.
Trả lương đúng với trình độ và cống hiến của người làm việc là cách tốt nhất. Và sự thỏa thuận giữa người làm thuê và người thuê về mức thù lao là quan trọng.
Gọi một người đến giúp lau chùi cái nhà ba tầng. Có người đòi 500 ngàn, người khác đòi một triệu. Có gì đảm bảo một triệu kia đã làm người ta vừa lòng. Người đòi ít hơn có khi lại vui vì hôm đó họ kiếm được việc làm. Trong hai người, chủ thuê thích ai hơn, chắc bạn đọc đã rõ.
Nhưng một hôm nào đó người hưởng ít kia phát hiện ra, cũng lau chùi cái nhà ấy mà kẻ khác lại được tới gấp đôi. Chắc chắn sẽ có sự so bì. Như vậy, công bằng trong xếp lương cũng quan trọng không kém.
Người chủ, nếu thông minh, có thể giải thích, trả cho anh kia gấp đôi vì anh ta phải lau cả trong lẫn ngoài, rửa mái nhà, làm lại sân vườn. Còn anh chỉ làm mỗi phía trong nhà nên lương trả một nửa là đúng thôi.
Dựa vào nguồn kinh phí, số cán bộ cần thiết cho cơ quan, xác định phạm vi công việc (TOR) cho từng vị trí và định mức lương tương ứng là việc quan trọng nhất, khi xác định thang lương.
Lúc phỏng vấn, xem sơ yếu lý lịch, kiểm tra với nơi làm cũ, trình độ của ứng viên và so sánh với khả năng kinh phí, ban tuyển chọn sẽ đưa ra một quyết định về mức lương.
Ứng viên trình độ cao quá so với công việc yêu cầu cũng khó được nhận vì khi vào rồi, họ sẽ đòi hỏi, so sánh lương bổng, rồi đâm ra lười biếng vì công việc dưới tầm, đôi khi làm mất đoàn kết nội bộ.
Lấy người trình độ thấp lại mất công đào tạo, phí tổn tiền của và đôi khi làm cho năng suất lao động của cả cơ quan bị ảnh hưởng.
Để tuyển chọn công chức từ thấp đến cao thì bên phát triển nguồn nhân lực phải ra được một bộ hồ sơ tuyển chọn bao gồm TOR, thang lương và cách tuyển chọn thế nào cho đúng. Thi tuyển minh bạch và công bằng mới mong chọn được đúng người đúng việc và ...đúng lương.

Để tăng lương lấy tiền ở đâu ra

Có nhà máy in tiền, cứ thế người ta... in tiền ra mà phát lương. Những năm 1980, chuyện này đã xảy ra rồi và không thể tăng lương bằng cách in tiền. Vì lạm phát sẽ tăng, lương lại tăng, lại lạm phát, một vòng luẩn quẩn.
Việt Nam hiện có khoảng 7 triệu người hưởng lương từ ngân sách, chưa kể lực lượng vũ trang khoảng 1-2 triệu người. Cứ tạm tính trung bình lương là 3,5 triệu/ tháng. Như vậy quỹ lương hàng tháng vào khoảng từ 24 đến 25 ngàn tỷ, tương đương với hai cái bảo tàng lịch sử quốc gia định xây.
Có bao giời chúng ta tự hỏi, nước mình có cần tới 7 triệu cán bộ như thế không? Hay ta chỉ cần 3 hay 4 triệu là đủ.
Cho số 3 triệu kia thôi việc, chuyển họ sang kinh tế tư nhân, đầu tư nước ngoài. Nếu họ có tài thực sự thì lương sẽ rất cao, không bị pha phí chất xám, đóng góp cho đất nước lớn hơn rất nhiều.
Cán bộ trình độ kém, ngồi nhầm ghế, thường gây ra trì trệ xã hội, dốt hay tham, muốn ăn thì phải phá, trộm cắp dễ xảy ra, số tiền mất mát khó mà tính được và hiệu ứng ngược của xã hội đã rõ.
Sàng lọc để tuyển ra đội ngũ cán bộ có chuyên môn cao, năng động, sáng tạo và trong sạch, rút bớt đi một nửa thì cũng đã tăng lương cho họ tới gấp đôi, tính sơ sơ, lương lên tới 6 đến 7 triệu/ tháng.
Để thêm gấp đôi thu nhập cho cán bộ từ 10 đến 15 triệu/ tháng, ta nên bắt chước Singapore, vay tiền ODA để trả lương. Vì lương thấp mà họ tham nhũng thì còn quá số tiền đi vay. Quan trọng hơn cả, tham nhũng làm băng hoại đạo đức và đất nước không thể phát triển.
Với mức lương cao từ 10 đến 15 triệu/ tháng, thì trong khoảng thời gian 5 năm nữa, cán bộ sẽ ít kêu ca.

Quan hệ lương và tham nhũng

Thấy lương thấp và tham nhũng cao nên tăng lương cho cán bộ khỏi ăn cắp, tham nhũng hay tham ô ư? Nhầm hoàn toàn. Lương thấp vẫn tham nhũng, lương đủ ăn cũng kiếm thêm bằng phong bì...
Không đủ tiền cung cấp cho vợ con thì cán bộ xã, huyện, tỉnh, tham ô nhũng nhiễu. Họ giải thích là nghèo quá, đói ăn vụng túng làm liều. Liệu có ai nghe được chăng? Có thể đồng ý cho 70% dân số Việt Nam là nông dân vào thành phố đi... "ăn cắp" vì thu nhập ở quê thấp hơn thành phố?
Cựu thống đốc bang Chicago (Mỹ), Blagojevich, với lương khoảng 200.000USD/năm, đủ cho gia đình đàng hoàng, xe hơi, nhà lầu bên Mỹ, nhưng ông ta vẫn bán cái ghế của Obama nhằm kiếm thêm. Hiện đang ngồi bóc lịch tới 14 năm.
Cựu Tổng thống Suharto của Indonesia có hàng chục triệu đô la sau vài năm cầm quyền, ông ta vẫn tiếp tục tham lam thêm mấy chục năm sau. Tài sản lên tới 30 tỷ đô và đất cát nhà cửa của gia đình chiếm tới 40% diện tích đảo Timor Leste và 36.000 km2 ở Indonesia, bằng một nửa diện tích Việt Nam. Sự tham lam của con người ta là vô tận. Chả thế mà gọi là tham- sân- si. Nói là tăng lương cao để giảm tham nhũng mới đúng một nửa.

Giải pháp chống tham nhũng

Cán bộ Nhà nước khác người làm thuê tại các công ty, nhà máy, hay đầu tư nước ngoài, ở chỗ là họ có quyền. Khi tiếp xúc với dân đến xin xỏ thì đó là kẽ hở để móc túi dân.
Có bao giời chúng ta tự hỏi, nước mình có cần tới 7 triệu cán bộ như thế không? Hay ta chỉ cần 3 hay 4 triệu là đủ.
Cho số 3 triệu kia thôi việc, chuyển họ sang kinh tế tư nhân, đầu tư nước ngoài. Nếu họ có tài thực sự thì lương sẽ rất cao, không bị pha phí chất xám, đóng góp cho đất nước lớn hơn rất nhiều.

Đúng là quan chức lương cao thì không phải lo chuyện thường nhật của gia đình. Đó là yếu tố quan trọng để họ đóng góp hết lòng cho đất nước. Khi họ tận tụy với công việc thì đất nước sẽ yên ổn, dân không phải lo lót, cứ đường thẳng mà đi. Sự trong sạch của xã hội cũng từ đó mà ra.
Tại Singapore, Thủ tướng Lý Hiển Long có lương một năm là 1,7 triệu USD/ năm, tổng thống có lương 1,19 triệu, các bộ trưởng hưởng 850 ngàn và đại biểu quốc hội hưởng khoảng 150 ngàn đô/ năm. Thủ tướng lương gấp 10 lần đại biểu quốc hội. Và họ không phải đóng thuế thu nhập.
Bên xứ Mỹ, Tổng thống Barack Obama có lương một năm là 400 ngàn, thêm 50 ngàn tiền tiêu vặt, nhưng phải đóng thuế khá nặng. Phó Tổng thống hưởng bằng một nửa. Ngoại trưởng Hillary Clinton lương vẻn vẹn 186 ngàn USD/ năm.
Lương công chức cao, chế độ đãi ngộ tốt, cán bộ mẫn cán hơn nhiều so với các quốc gia khác.
Theo đánh giá của Tổ chức Minh bạch Quốc tế, chỉ số tham tham nhũng năm 2011 của Mỹ là 7.1, Singapore là 9.2 (thấp nhất thế giới). Họ đạt được điều này bởi luật pháp chặt chẽ, chính phủ minh bạch, xã hội dân chủ...
Báo chí, quyền lực thứ tư, không bị hạn chế, không có vùng cấm. Mọi chuyện tham nhũng dễ bị phơi bầy. Và không có ai ngồi trên pháp luật.
Đừng bao giờ nói người Mỹ, người Singapore không biết tham tiền. Tiền bạc, quyền lực không có pháp luật kiểm soát thì trộm cắp là đương nhiên.
Tại những nước phát triển, nếu bị phát hiện tham nhũng thì bị mất việc, bị tù và suốt đời không ngẩng đầu lên được. So sánh hình phạt và số tiền tham nhũng, công chức ở những nước này thường phải cân đong đo đếm rất kỹ khi thò tay lấy phong bì.
Lương cao cho quan chức trong một xã hội như thế thì chắc chắn sẽ thu nạp được nhân tài làm cho Chính phủ, là yếu tố quan trọng cho phát triển.
Nếu chỉ nghĩ lấy lương cao "nhử" cán bộ về làm mà cách tuyển chọn không minh bạch, công việc không rõ ràng, luật pháp không nghiêm và công bằng, xã hội thiếu dân chủ, thì chuyện tăng lương để chống tham nhũng chỉ là câu chuyện nhiều tập không có hồi kết.

                                                                                                    Hiệu Minh
                                                                                        (Nguồn tuanvietnam.net)

Sunday, September 30, 2012

THỤC TƯỚNG

    [Đỗ Phủ]

1. Nguyên văn

Thừa tướng từ đường hà xứ tầm,
Cẩm quan thành ngoại bách sâm sâm.
Ánh giai bích thảo tự xuân sắc,
Cách diệp hoàng ly không hảo âm.
Tam cố tần phiền thiên hạ kế,
Lưỡng triều khai tế lão thần tâm.
Xuất sư vị tiệp thân tiên tử,
Trường sử anh hùng lệ mãn khâm.
2. Dịch nghĩa
 
Thừa tướng nước Thục
Tìm ở nơi nào thấy đền thờ của thừa tướng?
Chính là ở ngoài thành Cẩm Quan, nơi có hàng cây bách um tùm;
Cỏ xanh biếc chiếu trên thềm tự đầy vẻ xuân sắc;

Bên kia lá cây, chim oanh vàng vẫn cất tiếng hót hay ;
Lưu Huyền Ðức ba lần đến thăm làm cho ngài phải bận tâm với kế sách bình định thiên hạ;
Ngài đã có công mở nước và giúp rập hai triều, hết lòng bậc lão thần;
Ngài đem quân đi đánh Ngụy chưa thắng trận mà thân đã thác;
Việc này mãi mãi khiến cho các bậc anh hùng lệ rơi đầy vạc áo.
3. Dịch thơ

Miếu thờ thừa tướng biết tìm đâu,
Cẩm thành rừng bách phủ trước sau.
Hoàng oanh lãnh lót len trong lá,
Cỏ biếc xuân xanh phủ một màu.
Ba lần cầu kiến bàn mưu sách,
Hai triều hiểu rõ, nỗi lòng sâu.
Xuất quân chưa thắng thân đã chết,
Mãi khiến anh hùng nhỏ lệ sầu.
                                PUT
                       Ngày 30/9/2012

Friday, September 28, 2012

QUYẾT CHÍ

Rồi một ngày kia ta sẽ đi,
Vì sao? Ai đó hỏi làm chi,
Đã mang tiếng ở trong trời đất
Trách nhiệm non sông, phải có gì.

Gói gém hành trang ta bước đi,
Gian khó, chông gai có nghĩa gì,
Một lòng đã quyết không lùi bước,
Long đàm hổ huyệt ta vẫn đi.

                              PUT
                      Ngày 28/9/2012

Thursday, September 27, 2012

NIỀM TIN

Con đường phía trước ắt chông gai,
Nhưng ta tin chắc một ngày mai,
Sau cơn giông bão sẽ nhìn thấy,
Vầng dương chiếu sáng khắp toà đài.

Con đường phía trước ắt gian nan,
Chí ta đã quyết nên chẳng màng,
Tận lực, hết lòng rồi sẽ thấy,
Phía trước con đường rộng thênh thang.

Ta có niềm tin vào tương lai,
Niềm tin mãnh liệt mãi không phai,
Niềm tin là máu là nhựa sống,
Dào dạt tuôn trào buổi sớm mai.

                                  PUT
                          Ngày 27/9/2012

Wednesday, September 26, 2012

Nước Nhật giữa muôn trùng vây

Bên cạnh tranh chấp chủ quyền quần đảo Senkaku/Điếu Ngư với Trung Quốc và Đài Loan, Nhật còn đối mặt với những thách thức lớn từ các tranh chấp lãnh thổ với Hàn Quốc và Nga.
Khi các cuộc biểu tình chống Nhật nổ ra trên khắp Trung Quốc và tàu bè của Trung Quốc tiến đến quần đảo Senkaku/Điếu Ngư, chính phủ của Thủ tướng Yoshihiko Noda có vẻ như bất ngờ trước phản ứng cứng rắn của Bắc Kinh về quyết định quốc hữu hóa ba hòn đảo thuộc quần đảo tranh chấp.
Một nguồn tin chính phủ Nhật tiết lộ với hãng Kyodo rằng việc quốc hữu hóa không có mục đích gây ầm ĩ. “Tôi không hiểu tại sao nó lại diễn biến theo chiều hướng này”, người này nói.
Căng thẳng leo thang với Bắc Kinh
Các quan chức chính phủ Nhật chỉ ra rằng quốc hữu hóa quần đảo là lựa chọn tốt hơn thay vì để các hòn đảo lọt vào tay chính quyền thành phố Tokyo mà đứng đầu là một người thuộc phái diều hâu Thị trưởng Shintaro Ishihara, vốn tuyên bố sẽ mua lại Senkaku/Điếu Ngư và thực thi các biện pháp mạnh mẽ nhằm xác lập chủ quyền tại quần đảo không người ở.
Chính phủ Nhật hy vọng phía Trung Quốc sẽ thể hiện sự thông cảm cho quyết định “chẳng đặng đừng” song thực tế không phải như vậy, theo hãng Kyodo.
Trung Quốc có vẻ như đoàn kết trong việc phản đối động thái của Nhật, từ tuyên bố của Chủ tịch Hồ Cẩm Đào rằng Bắc Kinh xem hành động của Tokyo là “phi pháp và vô giá trị” cho đến các cuộc biểu tình rầm rộ trên khắp cả nước.
Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Leon Panetta đã bày tỏ lo ngại rằng sự bùng phát tranh chấp có thể gây bất ổn cho khu vực.
“Rõ ràng, chúng tôi lo ngại bởi các cuộc biểu tình và lo ngại bởi căng thẳng đang diễn ra tại quần đảo Senkaku/Điếu Ngư… Việc Nhật và Trung Quốc duy trì quan hệ tốt đẹp và tìm giải pháp tránh leo thang thêm nữa là lợi ích của mọi bên”, ông Panetta phát biểu tại Tokyo vào tuần trước.
Tuy nhiên, hiện chính quyền của ông Noda đã ở vào tình thế “đâm lao phải theo lao” nên khó có thể đảo ngược, theo một nguồn tin chính phủ Nhật. “Không còn chỗ cho thỏa hiệp”, người này nói với hãng Kyodo.
Thêm vào đó là cái chết bất thình lình của đại sứ Nhật tại Trung Quốc Shinichi Nishimiya chưa đầy một tuần sau khi được bổ nhiệm. Ông này vốn được phái đến Bắc Kinh để hàn gắn lại mối quan hệ sóng gió giữa hai nền kinh tế lớn nhất châu Á.
Ông Motofumi Asai, người từng đứng đầu Ban Trung Quốc và Mông Cổ của Bộ Ngoại giao Nhật, phát biểu với hãng Kyodo: "Trung Quốc sẽ để ngoài tai lập luận của Nhật rằng quốc hữu hóa hòn đảo tốt hơn việc để chính quyền thành phố Tokyo mua chúng”.
Sức ép từ Hàn Quốc và Nga
Ngoài tình thế căng thẳng với Trung Quốc, Nhật còn có các tranh chấp chủ quyền biển đảo với Hàn Quốc và Nga. Đó là chưa kể mối đe dọa tên lửa thường trực từ CHDCND Triều Tiên.
Quan hệ Nhật - Hàn đã xấu đi đáng kể sau khi Tổng thống Lee Myung-bak thân chinh đến một quần đảo ở biển Nhật Bản được Nhật gọi là Takeshima còn Hàn Quốc gọi là Dokdo vào tháng 8. Đây là chuyến thăm quần đảo tranh chấp đầu tiên của một tổng thống Hàn Quốc.
Nhật đã tạm thời triệu hồi đại sứ nhằm phản đối và đề xuất mang tranh chấp ra giải quyết tại Tòa án Công lý Quốc tế, một động thái nhanh chóng bị Hàn Quốc cự tuyệt.
Vào đầu tháng này, Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton đã nói riêng với ông Noda và ông Lee rằng họ phải hợp tác dàn xếp vụ việc.
Phát biểu với các phóng viên vào tuần trước, Ngoại trưởng Nhật Koichiro Gemba cam kết phản ứng một cách bình tĩnh trong tranh chấp với Hàn Quốc, tiết lộ ông và ông Panetta đã nhất trí tại một cuộc họp rằng quan hệ giữa Nhật, Mỹ và Hàn Quốc vẫn quan trọng và quan hệ hợp tác về an ninh của họ không nên bị sa lầy.
Trong khi đó, Nhật vẫn còn vướng vào vụ tranh chấp lãnh thổ lâu đời với Nga. Tranh chấp này xấu đi vào tháng 11.2010 khi Tổng thống Dmitry Medvedev của Nga lúc bấy giờ đến thăm một hòn đảo thuộc quần đảo Kurils mà Nhật gọi là vùng lãnh thổ phương Bắc.
Nhật đã lên án chuyến thăm đầu tiên của một nguyên thủ Nga đến khu vực tranh chấp. Vụ việc đã khiến quan hệ song phương trở nên lạnh nhạt và làm đình trệ những nỗ lực giải quyết tranh chấp.
Quan hệ có vẻ như đã ấm dần lên trong năm nay khi Tổng thống Vladimir Putin, người quay trở lại điện Kremlin vào tháng 5, đồng ý với ông Noda về việc chỉ thị cho Bộ Ngoại giao hai nước tổ chức thương lượng về tranh chấp.
Tuy nhiên, lập trường của TokyoMoscow về quần đảo mà Liên Xô chiếm giữ sau khi Nhật đầu hàng hồi Thế chiến thứ hai vẫn còn khác xa nhau.
Chưa hết, Đài Loan, vùng lãnh thổ có quan hệ khá thân thiện với Nhật, cũng nhảy vào vụ tranh chấp Senkaku/Điếu Ngư. Mới đây, hàng chục tàu cá Đài Loan với sự hộ tống của tàu tuần duyên đã tiến đến vùng biển mà Tokyo xem là lãnh hải xung quanh quần đảo Senkaku/Điếu Ngư. Một màn “đấu” vòi rồng giữa tuần duyên Nhật và Đài Loan đã nổ ra vào hôm 25.9 trước khi các tàu Đài Loan rời đi. 
Dịch chuyển ưu tiên quân sự
Các động thái thách thức quyền kiểm soát thực tế của Nhật từ các tàu Trung Quốc và Đài Loan có thể dẫn đến sự cố tai hại tiềm tàng mà theo giới quan sát, có thể tăng thêm thái độ thù địch từ Trung Quốc.
Ông Kunihiko Miyake, giám đốc nghiên cứu tại Viện Toàn cầu Canon ở Tokyo, nói việc leo thang đối đầu quân sự khó có thể diễn ra trong tương lai gần, dựa vào sức mạnh hải quân của Nhật, vốn có tên gọi chính thức là Lực lượng Phòng vệ trên biển, và quan hệ đồng minh của Tokyo với Washington.
Dù không đưa ra lập trường chính thức về quyền sở hữu quần đảo Senkaku/Điếu Ngư, Washington đã nhiều lần nói rõ rằng họ sẽ bảo vệ Nhật trong trường hợp xảy ra xung đột tại quần đảo.
“Trung Quốc sẽ không sử dụng vũ lực vì họ sẽ thua”, ông Miyake nói với tờ Financial Times.
Thay vào đó, theo ông Miyake, Bắc Kinh sẽ tiếp tục sử dụng lực lượng phi quân sự để thách thức quyền kiểm soát của Nhật, một chiến lược phù hợp với binh pháp của nhà chiến lược quân sự thời cổ đại Tôn Tử. “Họ muốn bất chiến tự nhiên thành. Đó là binh pháp Tôn Tử”, ông Miyake nói.
Tuy nhiên, các nhà hoạch định chính sách Nhật nhận thức sâu sắc rằng sự tăng trưởng kinh tế nhanh chóng của Trung Quốc và sự phát triển của Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc chắc chắn sẽ thu hẹp khoảng cách quân sự hiện tại.
Vào hôm 25.9, hải quân Trung Quốc đã đưa vào sử dụng tàu sân bay đầu tiên của họ. Sự phát triển các hệ thống vũ khí khác của Trung Quốc như các tên lửa chống hạm hiện đại đặt ra một thách thức lớn hơn nữa với Nhật.
Căng thẳng tại Senkaku/Điếu Ngư chắc chắc sẽ củng cố quyết tâm của Nhật tái bố trí lực lượng phòng thủ từ khu vực phía bắc, nơi từng được xem là bức tường thành chống lại Liên Xô, xuống các quần đảo phía nam.
Theo chính sách quốc phòng mới được trình làng năm 2010, Nhật sẽ tăng cường số lượng tàu ngầm từ 16 lên 22 trong khi số lượng xe tăng, phần lớn đóng tại đảo Hokkaido ở phía bắc, sẽ được cắt giảm từ 830 xuống còn 400 chiếc.
Tranh chấp biển đảo chắc chắn cũng sẽ là động cơ để Nhật tăng cường trang bị cho lực lượng tuần duyên vốn đóng vai trò tuyến đầu trong việc ứng phó khủng hoảng.
Các ứng cử viên trong cuộc chạy đua giành chức lãnh đạo đảng Dân chủ Tự do đối lập Nhật vào hôm nay, 26.9, đã kêu gọi tăng cường sức mạnh cho tuần duyên. Đảng Dân chủ Tự do được nhận định sẽ lên nắm quyền trở lại trong cuộc bầu cử sắp tới và cựu Thủ tướng Shinzo Abe, người chiến thắng tại cuộc bầu cử lãnh đạo đảng này vào hôm nay, vốn là một người thuộc phái diều hâu.
Trong một loạt các đề xuất về chính sách được công bố hôm 24.9, Viện Các vấn đề quốc tế Nhật, một tổ chức nghiên cứu, cũng kêu gọi “cải thiện đáng kể” năng lực và trang bị cho tuần duyên cũng như ưu tiên triển khai thêm nhiều tàu tuần tra tại khu vực Senkaku/Điếu Ngư.

                                                                                                       Sơn Duân
                                                                                          (Nguồn thanhnien.com.vn)